
Hà Nội trong mắt nhiều người có thể là những con đường tắc nghẽn, những tiếng còi xe bất tận hay những ngày bụi mờ phủ kín. Nhưng trong lòng những ai thương Hà Nội, thành phố này lại mang một dáng vẻ khác hẳn: nhẹ nhàng, yên ả, và chứa đầy những điều giản dị đáng yêu.

Là buổi sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên len qua kẽ lá, người Hà Nội bắt đầu ngày mới với cốc cà phê đậm vị bên góc phố quen. Là mùi hoa sữa thoảng qua, không quá nồng, không quá nhạt, đủ để khơi lên nỗi nhớ. Là hồ Gươm với ánh nước lung linh mỗi chiều muộn, khi đôi lứa tay trong tay đi dạo, những người già ngồi thảnh thơi đọc báo, và từng nhịp điệu chầm chậm của cuộc sống khiến tớ muốn dừng lại để cảm nhận trọn vẹn.

Hà Nội còn là những ngày mùa đông se lạnh, khi mọi người chen chúc bên quán ngô nướng, khoai nướng ven đường. Là cái cách thành phố đón tết với những phiên chợ hoa rực rỡ, những chiếc bánh chưng xanh nằm khắp góc phố, và tiếng cười nói rộn ràng vang lên từ mọi nhà.

Có những lúc, Hà Nội ồn ào và vội vã, nhưng chính trong cái nhịp sống đó, tớ lại tìm thấy những khoảng lặng rất riêng. Đó là khi tớ lạc vào một quán trà nhỏ trên gác hai của ngôi nhà cổ, nhìn dòng người bên dưới hối hả nhưng lòng tớ lại thấy an yên lạ thường.



Hà Nội đẹp vì những điều rất đỗi giản đơn như thế. Đẹp vì những người yêu nó đã trao cho thành phố này sự dịu dàng trong ánh nhìn của mình. Và tớ tin, dù có đi xa đến đâu, nếu bạn từng thương Hà Nội một cách chân thành, thành phố ấy sẽ luôn là nơi để bạn quay về, để nhớ, để thương, và để tìm thấy bình yên.
---
Ảnh: Nguyễn Phúc