Khi một người chỉ còn trong dĩ vãng

toihandoi

Super Moderate
Jan 19, 2007
1,421
6
38
Hà Nội
www.hanoiyeu.com
1635583960437.jpeg
Tôi lặng lẽ viết cho anh vài dòng khi màn đêm dần buông.
Tiếng ro ro của máy lạnh, tiếng lạch cạch của gió lùa vào thanh cửa sổ, tiếng em mèo thỉnh thoảng kêu lên khi giật mình thức giấc, tiếng một vài chiếc xe còn chạy trên đường và tiếng của lòng tôi thổn thức với màn đêm. Thanh âm quen thuộc từ radio quán cafe sát vách đưa tôi về miền kí ức mang tên anh để rồi lại thức trắng đêm sau bao ngày yên giấc. Đã có khi tôi tự trách mình sao nhạy cảm với một khúc nhạc, một thoáng hương nhẹ hay một giọng nói đến vậy?
Anh và tôi quen nhau qua những lời nhạc. Anh gửi tôi nghe bản tình ca mà anh thích, đôi khi là vài khúc ngân nga ngẫu hứng anh chợt nảy ra. Bây giờ nghĩ lại, là do tôi và anh có cùng gu âm nhạc hay vì anh mê mẩn giai điệu ấy nên tôi cũng đem lòng thích theo?
Tuổi trẻ ngông cuồng trôi qua, kết lại bằng dấu chấm của cơn mưa đầu hạ. Chúng tôi gặp nhau và cuối đường chia đôi ngả không chút níu kéo cản ngăn. Tôi thẳng đường tiếp bước, anh hững hờ rẽ ngang như hai người xa lạ. Tựa như mọi sự gặp gỡ đều được sắp đặt trước, tôi và anh chỉ trôi theo điệu nhạc đã đánh sẵn mà thôi.
Đêm tàn, quán cafe tạm đóng, gió cũng ngừng thở than. Tôi tìm bản nhạc cũ, lặng mình lắng nghe. Kỉ niệm ùa về lấp đầy trong từng nốt nhạc. Một chút hồn nhiên, một chút dỗi hờn trẻ con, một chút nhói nơi lồng ngực, một chút buồn thoáng qua. Miệng nhoẻn cong nụ cười, à thì ra mình đã từng si mê như vậy.
Tắt nhạc, tôi tìm mình trong ánh bình minh, để nắng ban mai làm mờ hình bóng của anh, để tiếng chim chuyền cành tấu lên bản nhạc mới, để hương hoa khỏa đầy khoảng trống trong tâm hồn.

Đêm
Chào anh
____________
Ảnh Anh Vũ